buồn

Bài kiểm tra Nanum Myeongjo

Được rồi! Dưới đây làBất kỳ văn bản nào tiếp tục không bị gián đoạn, dài 100 dòngTôi chỉ viết ra thôi. Không có chủ đề gì cả, và tôi tự nhiên thay đổi tâm trạng, pha trộn trí tưởng tượng, cuộc sống thường ngày và cảm xúc.


Đó là một buổi sáng êm dịu lạ thường, với ánh nắng xuyên qua rèm cửa, sưởi ấm căn phòng, và bên ngoài cửa sổ, một con chim sẻ hót líu lo trên đường dây điện. Tôi từ từ mở mắt, và những hình ảnh từ giấc mơ đêm qua ùa về. Tôi đang đi bộ vô tận cùng ai đó, một con hẻm lạ lẫm quen thuộc lặp đi lặp lại. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt khi ngồi dậy, nhưng cảm giác đó nhanh chóng dịu đi. Tôi vào bếp, bật ấm cà phê và hâm nóng chiếc bánh sừng bò tôi đã mua hôm qua trong lò vi sóng. Mùi bánh mì giòn tan và hương thơm nồng nàn của hạt cà phê hòa quyện vào nhau, mang lại một cảm giác vui vẻ nho nhỏ. Tôi nhìn vào điện thoại và thấy một vài thông báo mới. Một trong số đó là email từ một địa chỉ xa lạ. Tôi vô tình nhấp vào và đó là từ một người quen cũ. Đó là một lời chào ngắn gọn, nhưng trong giây lát, trái tim tôi chùng xuống. Ký ức về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau nhiều năm trước ùa về trong tôi như nước. Hồi đó chúng tôi đã cười rất nhiều, và đôi khi, chẳng vì lý do gì, chúng tôi lại xa nhau. Tôi trả lời ngắn gọn email của anh ấy, nói rằng tôi vẫn ổn và đề nghị chúng tôi gặp nhau uống trà lúc nào đó. Chỉ cần viết tin nhắn đó thôi cũng đủ để tôi thanh thản phần nào. Một làn gió nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ. Lá cây xào xạc khe khẽ, và tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại trong hành lang căn hộ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, nhâm nhi tách cà phê. Hôm nay mình nên làm gì đây? Tôi chẳng có quá nhiều kế hoạch, nhưng chẳng làm gì cả thật lãng phí. Tôi bật máy tính xách tay lên và tìm những bộ phim chưa xem, rồi bật một bộ phim ngắn mà một người bạn đã giới thiệu từ lâu. Đó là một câu chuyện u ám và tĩnh lặng, nhưng kỳ lạ thay, nó lại mang lại cho tôi sự bình yên. Xem xong phim, tôi bỗng thấy muốn ra ngoài. Không suy nghĩ gì, tôi mặc quần áo, xỏ giày rồi ra khỏi nhà. Nắng vẫn còn ấm áp, mọi người trên phố vẫn đang tiếp tục cuộc sống thường ngày. Tôi đi bộ về phía công viên và đeo tai nghe vào. Một bản nhạc piano du dương vang lên trên radio, và trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như chuyển động rất chậm. Tôi ngồi trên ghế đá công viên và ngắm nhìn mọi người. Một cặp vợ chồng già dắt chó đi dạo, một đứa trẻ đạp xe, những người lặng lẽ đọc sách. Mọi người đều di chuyển theo một nhịp điệu khác nhau, và tôi cảm thấy sự thư thái khi không làm gì cả giữa tất cả những điều này. Tôi lấy điện thoại ra và chụp vài tấm. Khung cảnh không có gì đặc biệt, nhưng tôi muốn ghi lại khoảnh khắc ấy. Đang chụp ảnh, bỗng nhiên tôi nhớ đến một người. Một người đã từng cùng tôi cười đùa, đang ghi lại khung cảnh này. Người ấy giờ ở đâu, và người ấy đang nhìn thấy gì? Tôi bỗng thấy khao khát được gặp họ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Dường như có một sợi dây giữa con người, nó cứ trôi đi rồi lại đứt. Càng cố gắng thắt chặt, nó càng dễ dàng bung ra, và nếu cứ để nó trôi đi, biết đâu một ngày nào đó ta lại gặp lại. Nghĩ vậy, tôi đứng dậy. Tôi chậm rãi bước đi trên con đường ngập tràn ánh nắng. Những bông hoa cúc vạn thọ nở rộ ven đường đung đưa trong gió, những chú côn trùng nhỏ bé bay lượn giữa chúng. Tôi dừng lại một lúc và ngắm nhìn những bông hoa. Chúng trông thật nhỏ bé và mong manh, vậy mà vẫn vững chãi trước gió, giống như những con người ấy. Khi bước đi, tôi nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ viết lại chúng. Biết đâu nếu tôi gom nhặt những ngày tháng bình dị, những khoảnh khắc nhỏ bé này, chúng sẽ an ủi ai đó. Gió khẽ lướt qua má tôi, và tôi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con từ xa. Tôi đeo tai nghe trở lại và bật một bài hát quen thuộc trong danh sách nhạc của mình. Vậy là một ngày cứ thế trôi qua thật chậm rãi và lặng lẽ. Hiểu rồi! Dưới đây là...Bất kỳ văn bản nào tiếp tục không bị gián đoạn, dài 100 dòngTôi chỉ viết ra thôi. Không có chủ đề gì cả, và tôi tự nhiên thay đổi tâm trạng, pha trộn trí tưởng tượng, cuộc sống thường ngày và cảm xúc.


Đó là một buổi sáng êm dịu lạ thường, với ánh nắng xuyên qua rèm cửa, sưởi ấm căn phòng, và bên ngoài cửa sổ, một con chim sẻ hót líu lo trên đường dây điện. Tôi từ từ mở mắt, và những hình ảnh từ giấc mơ đêm qua ùa về. Tôi đang đi bộ vô tận cùng ai đó, một con hẻm lạ lẫm quen thuộc lặp đi lặp lại. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt khi ngồi dậy, nhưng cảm giác đó nhanh chóng dịu đi. Tôi vào bếp, bật ấm cà phê và hâm nóng chiếc bánh sừng bò tôi đã mua hôm qua trong lò vi sóng. Mùi bánh mì giòn tan và hương thơm nồng nàn của hạt cà phê hòa quyện vào nhau, mang lại một cảm giác vui vẻ nho nhỏ. Tôi nhìn vào điện thoại và thấy một vài thông báo mới. Một trong số đó là email từ một địa chỉ xa lạ. Tôi vô tình nhấp vào và đó là từ một người quen cũ. Đó là một lời chào ngắn gọn, nhưng trong giây lát, trái tim tôi chùng xuống. Ký ức về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau nhiều năm trước ùa về trong tôi như nước. Hồi đó chúng tôi đã cười rất nhiều, và đôi khi, chẳng vì lý do gì, chúng tôi lại xa nhau. Tôi trả lời ngắn gọn email của anh ấy, nói rằng tôi vẫn ổn và đề nghị chúng tôi gặp nhau uống trà lúc nào đó. Chỉ cần viết tin nhắn đó thôi cũng đủ để tôi thanh thản phần nào. Một làn gió nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ. Lá cây xào xạc khe khẽ, và tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại trong hành lang căn hộ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, nhâm nhi tách cà phê. Hôm nay mình nên làm gì đây? Tôi chẳng có quá nhiều kế hoạch, nhưng chẳng làm gì cả thật lãng phí. Tôi bật máy tính xách tay lên và tìm những bộ phim chưa xem, rồi bật một bộ phim ngắn mà một người bạn đã giới thiệu từ lâu. Đó là một câu chuyện u ám và tĩnh lặng, nhưng kỳ lạ thay, nó lại mang lại cho tôi sự bình yên. Xem xong phim, tôi bỗng thấy muốn ra ngoài. Không suy nghĩ gì, tôi mặc quần áo, xỏ giày rồi ra khỏi nhà. Nắng vẫn còn ấm áp, mọi người trên phố vẫn đang tiếp tục cuộc sống thường ngày. Tôi đi bộ về phía công viên và đeo tai nghe vào. Một bản nhạc piano du dương vang lên trên radio, và trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như chuyển động rất chậm. Tôi ngồi trên ghế đá công viên và ngắm nhìn mọi người. Một cặp vợ chồng già dắt chó đi dạo, một đứa trẻ đạp xe, những người lặng lẽ đọc sách. Mọi người đều di chuyển theo một nhịp điệu khác nhau, và tôi cảm thấy sự thư thái khi không làm gì cả giữa tất cả những điều này. Tôi lấy điện thoại ra và chụp vài tấm. Khung cảnh không có gì đặc biệt, nhưng tôi muốn ghi lại khoảnh khắc ấy. Đang chụp ảnh, bỗng nhiên tôi nhớ đến một người. Một người đã từng cùng tôi cười đùa, đang ghi lại khung cảnh này. Người ấy giờ ở đâu, và người ấy đang nhìn thấy gì? Tôi bỗng thấy khao khát được gặp họ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Dường như có một sợi dây giữa con người, nó cứ trôi đi rồi lại đứt. Càng cố gắng thắt chặt, nó càng dễ dàng bung ra, và nếu cứ để nó trôi đi, biết đâu một ngày nào đó ta lại gặp lại. Nghĩ vậy, tôi đứng dậy. Tôi chậm rãi bước đi trên con đường ngập tràn ánh nắng. Những bông hoa cúc vạn thọ nở rộ ven đường đung đưa trong gió, những chú côn trùng nhỏ bé bay lượn giữa chúng. Tôi dừng lại một lúc và ngắm nhìn những bông hoa. Chúng trông thật nhỏ bé và mong manh, vậy mà vẫn vững chãi trước gió, giống như những con người ấy. Khi bước đi, tôi nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ viết lại chúng. Biết đâu nếu tôi gom nhặt những ngày tháng bình dị, những khoảnh khắc nhỏ bé này, chúng sẽ an ủi ai đó. Gió khẽ lướt qua má tôi, và tôi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con từ xa. Tôi đeo tai nghe trở lại và bật một bài hát quen thuộc trong danh sách nhạc của mình. Vậy là một ngày cứ thế trôi qua thật chậm rãi và lặng lẽ. Hiểu rồi! Dưới đây là...Bất kỳ văn bản nào tiếp tục không bị gián đoạn, dài 100 dòngTôi chỉ viết ra thôi. Không có chủ đề gì cả, và tôi tự nhiên thay đổi tâm trạng, pha trộn trí tưởng tượng, cuộc sống thường ngày và cảm xúc.


Đó là một buổi sáng êm dịu lạ thường, với ánh nắng xuyên qua rèm cửa, sưởi ấm căn phòng, và bên ngoài cửa sổ, một con chim sẻ hót líu lo trên đường dây điện. Tôi từ từ mở mắt, và những hình ảnh từ giấc mơ đêm qua ùa về. Tôi đang đi bộ vô tận cùng ai đó, một con hẻm lạ lẫm quen thuộc lặp đi lặp lại. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt khi ngồi dậy, nhưng cảm giác đó nhanh chóng dịu đi. Tôi vào bếp, bật ấm cà phê và hâm nóng chiếc bánh sừng bò tôi đã mua hôm qua trong lò vi sóng. Mùi bánh mì giòn tan và hương thơm nồng nàn của hạt cà phê hòa quyện vào nhau, mang lại một cảm giác vui vẻ nho nhỏ. Tôi nhìn vào điện thoại và thấy một vài thông báo mới. Một trong số đó là email từ một địa chỉ xa lạ. Tôi vô tình nhấp vào và đó là từ một người quen cũ. Đó là một lời chào ngắn gọn, nhưng trong giây lát, trái tim tôi chùng xuống. Ký ức về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau nhiều năm trước ùa về trong tôi như nước. Hồi đó chúng tôi đã cười rất nhiều, và đôi khi, chẳng vì lý do gì, chúng tôi lại xa nhau. Tôi trả lời ngắn gọn email của anh ấy, nói rằng tôi vẫn ổn và đề nghị chúng tôi gặp nhau uống trà lúc nào đó. Chỉ cần viết tin nhắn đó thôi cũng đủ để tôi thanh thản phần nào. Một làn gió nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ. Lá cây xào xạc khe khẽ, và tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại trong hành lang căn hộ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, nhâm nhi tách cà phê. Hôm nay mình nên làm gì đây? Tôi chẳng có quá nhiều kế hoạch, nhưng chẳng làm gì cả thật lãng phí. Tôi bật máy tính xách tay lên và tìm những bộ phim chưa xem, rồi bật một bộ phim ngắn mà một người bạn đã giới thiệu từ lâu. Đó là một câu chuyện u ám và tĩnh lặng, nhưng kỳ lạ thay, nó lại mang lại cho tôi sự bình yên. Xem xong phim, tôi bỗng thấy muốn ra ngoài. Không suy nghĩ gì, tôi mặc quần áo, xỏ giày rồi ra khỏi nhà. Nắng vẫn còn ấm áp, mọi người trên phố vẫn đang tiếp tục cuộc sống thường ngày. Tôi đi bộ về phía công viên và đeo tai nghe vào. Một bản nhạc piano du dương vang lên trên radio, và trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như chuyển động rất chậm. Tôi ngồi trên ghế đá công viên và ngắm nhìn mọi người. Một cặp vợ chồng già dắt chó đi dạo, một đứa trẻ đạp xe, những người lặng lẽ đọc sách. Mọi người đều di chuyển theo một nhịp điệu khác nhau, và tôi cảm thấy sự thư thái khi không làm gì cả giữa tất cả những điều này. Tôi lấy điện thoại ra và chụp vài tấm. Khung cảnh không có gì đặc biệt, nhưng tôi muốn ghi lại khoảnh khắc ấy. Đang chụp ảnh, bỗng nhiên tôi nhớ đến một người. Một người đã từng cùng tôi cười đùa, đang ghi lại khung cảnh này. Người ấy giờ ở đâu, và người ấy đang nhìn thấy gì? Tôi bỗng thấy khao khát được gặp họ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Dường như có một sợi dây giữa con người, nó cứ trôi đi rồi lại đứt. Càng cố gắng thắt chặt, nó càng dễ dàng bung ra, và nếu cứ để nó trôi đi, biết đâu một ngày nào đó ta lại gặp lại. Nghĩ vậy, tôi đứng dậy. Tôi chậm rãi bước đi trên con đường ngập tràn ánh nắng. Những bông hoa cúc vạn thọ nở rộ ven đường đung đưa trong gió, những chú côn trùng nhỏ bé bay lượn giữa chúng. Tôi dừng lại một lúc và ngắm nhìn những bông hoa. Chúng trông thật nhỏ bé và mong manh, vậy mà vẫn vững chãi trước gió, giống như những con người ấy. Khi bước đi, tôi nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ viết lại chúng. Biết đâu nếu tôi gom nhặt những ngày tháng bình dị, những khoảnh khắc nhỏ bé này, chúng sẽ an ủi ai đó. Gió khẽ lướt qua má tôi, và tôi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con từ xa. Tôi đeo tai nghe trở lại và bật một bài hát quen thuộc trong danh sách nhạc của mình. Vậy là một ngày cứ thế trôi qua thật chậm rãi và lặng lẽ. Hiểu rồi! Dưới đây là...Bất kỳ văn bản nào tiếp tục không bị gián đoạn, dài 100 dòngTôi chỉ viết ra thôi. Không có chủ đề gì cả, và tôi tự nhiên thay đổi tâm trạng, pha trộn trí tưởng tượng, cuộc sống thường ngày và cảm xúc.


Đó là một buổi sáng êm dịu lạ thường, với ánh nắng xuyên qua rèm cửa, sưởi ấm căn phòng, và bên ngoài cửa sổ, một con chim sẻ hót líu lo trên đường dây điện. Tôi từ từ mở mắt, và những hình ảnh từ giấc mơ đêm qua ùa về. Tôi đang đi bộ vô tận cùng ai đó, một con hẻm lạ lẫm quen thuộc lặp đi lặp lại. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt khi ngồi dậy, nhưng cảm giác đó nhanh chóng dịu đi. Tôi vào bếp, bật ấm cà phê và hâm nóng chiếc bánh sừng bò tôi đã mua hôm qua trong lò vi sóng. Mùi bánh mì giòn tan và hương thơm nồng nàn của hạt cà phê hòa quyện vào nhau, mang lại một cảm giác vui vẻ nho nhỏ. Tôi nhìn vào điện thoại và thấy một vài thông báo mới. Một trong số đó là email từ một địa chỉ xa lạ. Tôi vô tình nhấp vào và đó là từ một người quen cũ. Đó là một lời chào ngắn gọn, nhưng trong giây lát, trái tim tôi chùng xuống. Ký ức về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau nhiều năm trước ùa về trong tôi như nước. Hồi đó chúng tôi đã cười rất nhiều, và đôi khi, chẳng vì lý do gì, chúng tôi lại xa nhau. Tôi trả lời ngắn gọn email của anh ấy, nói rằng tôi vẫn ổn và đề nghị chúng tôi gặp nhau uống trà lúc nào đó. Chỉ cần viết tin nhắn đó thôi cũng đủ để tôi thanh thản phần nào. Một làn gió nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ. Lá cây xào xạc khe khẽ, và tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại trong hành lang căn hộ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, nhâm nhi tách cà phê. Hôm nay mình nên làm gì đây? Tôi chẳng có quá nhiều kế hoạch, nhưng chẳng làm gì cả thật lãng phí. Tôi bật máy tính xách tay lên và tìm những bộ phim chưa xem, rồi bật một bộ phim ngắn mà một người bạn đã giới thiệu từ lâu. Đó là một câu chuyện u ám và tĩnh lặng, nhưng kỳ lạ thay, nó lại mang lại cho tôi sự bình yên. Xem xong phim, tôi bỗng thấy muốn ra ngoài. Không suy nghĩ gì, tôi mặc quần áo, xỏ giày rồi ra khỏi nhà. Nắng vẫn còn ấm áp, mọi người trên phố vẫn đang tiếp tục cuộc sống thường ngày. Tôi đi bộ về phía công viên và đeo tai nghe vào. Một bản nhạc piano du dương vang lên trên radio, và trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như chuyển động rất chậm. Tôi ngồi trên ghế đá công viên và ngắm nhìn mọi người. Một cặp vợ chồng già dắt chó đi dạo, một đứa trẻ đạp xe, những người lặng lẽ đọc sách. Mọi người đều di chuyển theo một nhịp điệu khác nhau, và tôi cảm thấy sự thư thái khi không làm gì cả giữa tất cả những điều này. Tôi lấy điện thoại ra và chụp vài tấm. Khung cảnh không có gì đặc biệt, nhưng tôi muốn ghi lại khoảnh khắc ấy. Đang chụp ảnh, bỗng nhiên tôi nhớ đến một người. Một người đã từng cùng tôi cười đùa, đang ghi lại khung cảnh này. Người ấy giờ ở đâu, và người ấy đang nhìn thấy gì? Tôi bỗng thấy khao khát được gặp họ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Dường như có một sợi dây giữa con người, nó cứ trôi đi rồi lại đứt. Càng cố gắng thắt chặt, nó càng dễ dàng bung ra, và nếu cứ để nó trôi đi, biết đâu một ngày nào đó ta lại gặp lại. Nghĩ vậy, tôi đứng dậy. Tôi chậm rãi bước đi trên con đường ngập tràn ánh nắng. Những bông hoa cúc vạn thọ nở rộ ven đường đung đưa trong gió, những chú côn trùng nhỏ bé bay lượn giữa chúng. Tôi dừng lại một lúc và ngắm nhìn những bông hoa. Chúng trông thật nhỏ bé và mong manh, vậy mà vẫn vững chãi trước gió, giống như những con người ấy. Khi bước đi, tôi nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ viết lại chúng. Biết đâu nếu tôi gom nhặt những ngày tháng bình dị, những khoảnh khắc nhỏ bé này, chúng sẽ an ủi ai đó. Gió khẽ lướt qua má tôi, và tôi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con từ xa. Tôi đeo tai nghe trở lại và bật một bài hát quen thuộc trong danh sách nhạc của mình. Vậy là một ngày cứ thế trôi qua thật chậm rãi và lặng lẽ. Hiểu rồi! Dưới đây là...Bất kỳ văn bản nào tiếp tục không bị gián đoạn, dài 100 dòngTôi chỉ viết ra thôi. Không có chủ đề gì cả, và tôi tự nhiên thay đổi tâm trạng, pha trộn trí tưởng tượng, cuộc sống thường ngày và cảm xúc.


Đó là một buổi sáng êm dịu lạ thường, với ánh nắng xuyên qua rèm cửa, sưởi ấm căn phòng, và bên ngoài cửa sổ, một con chim sẻ hót líu lo trên đường dây điện. Tôi từ từ mở mắt, và những hình ảnh từ giấc mơ đêm qua ùa về. Tôi đang đi bộ vô tận cùng ai đó, một con hẻm lạ lẫm quen thuộc lặp đi lặp lại. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt khi ngồi dậy, nhưng cảm giác đó nhanh chóng dịu đi. Tôi vào bếp, bật ấm cà phê và hâm nóng chiếc bánh sừng bò tôi đã mua hôm qua trong lò vi sóng. Mùi bánh mì giòn tan và hương thơm nồng nàn của hạt cà phê hòa quyện vào nhau, mang lại một cảm giác vui vẻ nho nhỏ. Tôi nhìn vào điện thoại và thấy một vài thông báo mới. Một trong số đó là email từ một địa chỉ xa lạ. Tôi vô tình nhấp vào và đó là từ một người quen cũ. Đó là một lời chào ngắn gọn, nhưng trong giây lát, trái tim tôi chùng xuống. Ký ức về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau nhiều năm trước ùa về trong tôi như nước. Hồi đó chúng tôi đã cười rất nhiều, và đôi khi, chẳng vì lý do gì, chúng tôi lại xa nhau. Tôi trả lời ngắn gọn email của anh ấy, nói rằng tôi vẫn ổn và đề nghị chúng tôi gặp nhau uống trà lúc nào đó. Chỉ cần viết tin nhắn đó thôi cũng đủ để tôi thanh thản phần nào. Một làn gió nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ. Lá cây xào xạc khe khẽ, và tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại trong hành lang căn hộ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, nhâm nhi tách cà phê. Hôm nay mình nên làm gì đây? Tôi chẳng có quá nhiều kế hoạch, nhưng chẳng làm gì cả thật lãng phí. Tôi bật máy tính xách tay lên và tìm những bộ phim chưa xem, rồi bật một bộ phim ngắn mà một người bạn đã giới thiệu từ lâu. Đó là một câu chuyện u ám và tĩnh lặng, nhưng kỳ lạ thay, nó lại mang lại cho tôi sự bình yên. Xem xong phim, tôi bỗng thấy muốn ra ngoài. Không suy nghĩ gì, tôi mặc quần áo, xỏ giày rồi ra khỏi nhà. Nắng vẫn còn ấm áp, mọi người trên phố vẫn đang tiếp tục cuộc sống thường ngày. Tôi đi bộ về phía công viên và đeo tai nghe vào. Một bản nhạc piano du dương vang lên trên radio, và trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như chuyển động rất chậm. Tôi ngồi trên ghế đá công viên và ngắm nhìn mọi người. Một cặp vợ chồng già dắt chó đi dạo, một đứa trẻ đạp xe, những người lặng lẽ đọc sách. Mọi người đều di chuyển theo một nhịp điệu khác nhau, và tôi cảm thấy sự thư thái khi không làm gì cả giữa tất cả những điều này. Tôi lấy điện thoại ra và chụp vài tấm. Khung cảnh không có gì đặc biệt, nhưng tôi muốn ghi lại khoảnh khắc ấy. Đang chụp ảnh, bỗng nhiên tôi nhớ đến một người. Một người đã từng cùng tôi cười đùa, đang ghi lại khung cảnh này. Người ấy giờ ở đâu, và người ấy đang nhìn thấy gì? Tôi bỗng thấy khao khát được gặp họ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Dường như có một sợi dây giữa con người, nó cứ trôi đi rồi lại đứt. Càng cố gắng thắt chặt, nó càng dễ dàng bung ra, và nếu cứ để nó trôi đi, biết đâu một ngày nào đó ta lại gặp lại. Nghĩ vậy, tôi đứng dậy. Tôi chậm rãi bước đi trên con đường ngập tràn ánh nắng. Những bông hoa cúc vạn thọ nở rộ ven đường đung đưa trong gió, những chú côn trùng nhỏ bé bay lượn giữa chúng. Tôi dừng lại một lúc và ngắm nhìn những bông hoa. Chúng trông thật nhỏ bé và mong manh, vậy mà vẫn vững chãi trước gió, giống như những con người ấy. Khi bước đi, tôi nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ viết lại chúng. Biết đâu nếu tôi gom góp những ngày tháng bình dị, những khoảnh khắc nhỏ bé này, chúng sẽ an ủi ai đó. Gió khẽ lướt qua má, và tôi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con từ xa. Tôi đeo lại tai nghe và bật một bài hát quen thuộc trong danh sách nhạc của mình. Cứ thế, một ngày lặng lẽ trôi qua, từng chút một.